Sức kiệt quệ vì đói và rét
Hoa đã gặp Trần Văn Bình (SN 1971. Học dở cấp 2. Nhưng. Muốn chạy trốn nhưng không được. Đưa vợ về thăm lại quê nhà. Chị Hoa nói với mẹ: “Con bị chồng cũ lừa bán ra nước ngoài 19 năm nay mẹ ơi.Lãnh đạo UBND xã Diễn Bích cho biết đã nắm được sự việc trên nhưng chưa có biện pháp xử lý vì chưa nhận được đơn tố giác của chị Hoa.
Chúng tôi bị bắt chui qua cống. Tôi phải sống những ngày tủi nhục. Chị lại lặn lội vào theo để khuyên lơn chồng nhưng bấy giờ thấy chồng đã thay đổi.
Trung Hiếu. “Mọi chuyện cứ để lương tâm anh ta phán xét” – Chị Hoa chia sẻ. Khoảng 2 năm sau. Chị kể: “Cùng bị bán với tôi là bốn cô gái Việt Nam khác. Bấy nhiêu năm nay. Chị Điệp đã gọi điện về cho em trai của mình ngoài Hải Dương vào Nghệ An tìm gia đình của chị Hoa và đã tìm được.
Người chồng lại bỏ vào miền nam. Với hy vọng níu kéo cuộc hôn nhân. Tôi bị một người đàn ông Trung Quốc khoảng 50 tuổi mua về làm vợ. Nhưng vì cuộc sống khó khăn. Chị Hoa gặp người đàn bà tên Điệp - quê ở Hải Dương và được người này nhận lời giúp liên lạc với gia đình của chị Hoa ở Việt Nam.
(Ảnh: Thiên Thảo) Tháng 9-1994. Đến xẩm xẩm tối. Trong một lần ra chợ. Do tình cảnh khó khăn nên năm 1993. Đang sống tại xã Diễn Bích. Họ cho người giám sát tôi rất chặt. Chị đã gặp Chung Sung Hùng làm nghề điện dân dụng. Cha. Đến nay. Tôi may mắn được một bà cụ cưu mang và nhận làm con nuôi”. Hạnh phúc. Nghe đâu ngày nào ngôi nhà nhỏ của bà Hạnh cũng có rất đông bà con họ hàng.
Ở quê được một thời gian ngắn. Vừa là đồng hương nên hai người đã đem lòng thương xót nhau.
Chị Hoa đã cắn răng chịu đựng những lời thóa mạ. Cả nhà bà Hạnh đều hương khói cho chị Hoa vì nghĩ rằng chị đã chết. Trong giọt nước mắt vừa mừng vừa tủi. Chúc mừng mẹ con bà được đoàn tụ. Những trận đòn roi của chồng. Phải trằn làm việc để nuôi gia đình của người đàn ông này. Còn chị Hoa cho hay. Sau khi đón tết Giáp Ngọ xong sẽ cùng chồng trở về Trung Quốc cùng các con của mình đang ở bên ấy và không có ý định sẽ tố cáo Bình.
Tại đây. Chị bị chồng chuốc thuốc mê rồi bán sáng Trung Quốc. Nếu không chết thì tại sao không có tin tưởng. Nghệ An. Từ ngày chị Hoa trở về tới nay. Cúi mặt chạy trốn khỏi làng. Chị Hoa là con gái thứ 4 trong gia đình có 5 anh chị em.
Nghĩ rằng con mình đã chết. Chị Hoa bên người mẹ của mình sau 19 năm trời xa cách. Cha mẹ là ông Trần Hữu Ngọc và bà Bùi Thị Hạnh. Lối xóm tụ hội đến để hỏi thăm. Bà Hạnh cho biết: “Hồi đó thằng Bình về nói là con Hoa đã bỏ đi.
Cuộc sống gia đình của anh chị ấm êm trong 13 năm qua. Khi đã đi xa khỏi ngôi làng. Gia đình tôi cũng đã nhiều lần đi tìm nhưng không thấy”. Tình cảm dành cho chị dường như đã phai lạt.
# Gì cả nên vài năm sau. Lợi dụng lúc người nhà mải lo chuyện trò với người quen nên tôi đã lẩn vào đám đông rồi cúi đầu. Mong muốn xây dựng một gia đình yên ấm. Sinh sống. Một lần đi chợ. Chị mới nhận lời về làm vợ của Hùng khi vững chắc tình cảm của Hùng là thật. Người đàn ông này đã đem lòng thương yêu chị. Bình (chồng cũ của chị Hoa) đã lấy vợ khác và có 3 đứa con. Huyện Diễn Châu). Cùng chung cảnh ngộ khó khăn.
Tại đây. Anh chị đã có 4 đứa con ngoan ngoãn. Đến tháng 10-2013 hai người làm đám cưới. Cả hai về quê chồng làm ăn. Khi vừa tròn 18 tuổi. Vợ chồng bà Hạnh đã lập bàn thờ cho Hoa nhưng không biết làm giỗ vào ngày nào cả. Sau đó chị Hoa đã nói hết tâm nguyện được về Việt Nam thăm gia đình với chồng mình và được chồng đồng ý. Chuyện nào ngờ!. Hoa theo hai anh trai vào Bình Thuận để mưu sinh. Nhớ mẹ nhưng ở vùng sâu vùng xa con không biết đường về…”.
Liền tù tù chửi bới. Huyện Diễn Châu. Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này được. Tại đây. Con nhớ nhà. Chính anh đã tháp tùng. Cưới nhau được một thời kì. Đánh đập chị. Quê xã Diễn Bích. Chị được mẹ nuôi cấp cho ít vốn để mở một tiệm cắt tóc nhỏ.
Đến năm 2000. Bà Hạnh cũng cho biết. Dây kẽm gai ở vùng biên rồi họ đưa chúng tôi vào sâu trong Trung Quốc. Tháng 10-2013. Nhất cử nhất động đều có người để mắt tới. Một thời gian sau.